Khi được bạn bè thông báo Duyên và Tường hay đi cùng nhau, Phương đã nổi máu ghen tuông quyết sẽ một lần làm cho Tường "biết tay".
Truy sát đến cùng
Theo thông tin ban đầu, trước đây Phạm Việt Anh Phương (ngụ tại Long Thành, Đồng Nai) có quen với Nguyễn Thị Duyên (17 tuổi) khi cả hai còn là học sinh cấp 3.
Thời gian quen nhau chưa được bao lâu thì Phương "cảm nắng" cô bạn nhỏ. Lúc đầu Duyên cũng có cảm tình với Phương, nhưng qua một thời gian tìm hiểu, Duyên thấy tính cách của Phương không hợp với mình nên đã chủ động rời xa. Trong thời gian đó, Phương nhiều lần gọi điện thoại, nhắn tin muốn nối lại tình cảm xưa, Duyên một mực từ chối. Lúc chia tay với bạn trai, Duyên đã quen Nguyễn Tường (học sinh lớp 12, ngụ thị trấn Long Thành, Đồng Nai). Học cùng trường, lại là những thanh niên mới lớn nên hai người nhanh chóng thân thiết với nhau, ngày qua tháng lại tình cảm giữa hai bên chớm nở, tình yêu học trò ấy chỉ mới bắt đầu, chứ chưa có gì quá sâu đậm. Thường ngày, sau mỗi lần tan học, Duyên và Tường cùng rủ bạn bè đi uống nước mía, lâu lâu lại đi chơi chút rồi về. Duyên đâu biết rằng Phương vẫn luôn "theo dõi" hành động của "người yêu trong mộng". Khi phát hiện Duyên đã có người con trai khác, Phương vô cùng tức giận, đã nhiều lần dò hỏi qua bạn hữu chuyện Tường và Duyên đi đâu, làm gì.
Khi được bạn bè thông báo Duyên và Tường hay đi cùng nhau, Phương đã nổi máu ghen tuông quyết sẽ một lần làm cho Tường "biết tay". Sự việc lên đến đỉnh điểm vào ngày 13/12, sau khi đi học thêm về, Tường rủ Duyên cùng một số bạn khác ra công viên huyện Long Thành uống nước mía. Qua dò hỏi bạn bè "nắm tình hình" tình địch, Phương đã biết địa điểm mà nhóm của Tường sẽ đến. Hắn tức tốc gọi cho đồng bọn là Nguyễn Khắc Vũ, Lê Trung Tấn (cùng 18 tuổi); Lê Thái Bảo (17 tuổi) và Dương Quốc Tuế (22 tuổi cùng ngụ huyện Long Thành, Đồng Nai) đến để "trợ giúp" Phương "trả hận tình".
Khi Tuệ, Duyên cùng nhóm bạn mới vào quán nước mía, thì nhóm của Phương ùa đến, lao vào đánh Tường. Quá bất ngờ trước sự tấn công dữ dội của nhóm Phương, Tường không chống đỡ nổi. Nhóm bạn của Tường định can thiệp nhưng thấy nhóm của Phương có cầm roi điện và nhiều hung khí khác nên không dám can ngăn. Phương xông vào đấm đá Tường túi bụi làm Tường bị ngã đập đầu xuống đất, thấy vậy Duyên định đến can thì cũng bị nhóm này tát cho 2 bạt tai. Khi Tường ngã vật xuống đất, Phương còn lấy roi điện đánh thêm mấy cái nữa, sau đó cả bọn mới lên xe phóng đi.
Sau khi nhóm côn đồ bỏ đi, mấy người bạn đã gọi xe đưa Tường tới bệnh viện đa khoa Đồng Nai nhưng đã quá muộn. Theo các bác sĩ tại bệnh viên, do vết thương của Tường quá nặng, bị dập não, dập phổi nên Tường đã tử vong. Sau khi giết người, Phương và đồng bọn đã bỏ trốn, nhưng ngay lập tức đã bị công an truy bắt và tóm gọn cả 5 đối tượng gây án. Hiện vụ việc đang được cơ quan công an điều tra làm rõ.
Tan nát cõi lòng người mẹ
Chúng tôi tìm về gia đìnhTường, đã mấy ngày trôi qua nhưng không khí tang tóc vẫn bao trùm cả khu vực, người dân nơi đâu cũng bàn tán xôn xao vì vụ án quá đau lòng. Chị Vân (hàng xóm nhà Tường) cho biết: "Tường là học sinh ngoan hiền, gia đình cũng nổi tiếng gia giáo, chưa làm mất lòng ai bao giờ. Nghe tin dữ ai cũng xót xa, thương cảm, bởi nhà Tường chỉ có mình cháu là con trai. Sao giờ bọn trẻ có thể giết người đơn giản như vậy được chứ?".
Bà Linh, mẹ của Tường với đôi mắt thất thần trước bàn thờ nghi ngút nhang khói của con trai. Cha mẹ của hung thủ đến thắp hương và ngỏ lời xin lỗi chân thành nhưng bà hình như không nghe thấy gì. Dường như với bà nỗi đau mất đi đứa con trai lấn át những thứ xung quanh mình. Được biết, quê bà gốc ở Quảng Trị, vùng đất quanh năm nắng gió. Ngày đó hai vợ chồng bà lấy nhau, sinh được hai cô con gái xinh xắn, nhưng cuộc sống chật vật nên gia đình bàn nhau vào đất Đồng Nai lập nghiệp. Ngày mới vào, ông bà xin làm công nhân cạo mủ cao su, cuộc sống cũng không có gì khá giả hơn ở quê, nhưng được cái cũng dễ làm ăn, nên gia đình bà cũng đỡ đi phần nào vất vả. Sau khi ổn định cuộc sống, ông bà bàn nhau sinh thêm đứa con nữa, bà cầu mong nó là đứa con trai, bởi cũng như bao gia đình khác, có nếp có tẻ vẫn hơn. Cuối cùng nguyện vọng của bà cũng thành hiện thực, Tường đã ra đời trong sự mừng vui khôn xiết của gia đình và dòng họ. Lúc nhỏ Tường còi cọc, sức khỏe không được tốt lắm, nhưng được sự chăm sóc hết lòng của gia đình nên cậu bé lớn lên khỏe mạnh. Là con trai duy nhất, được yêu thương đùm bọc nhưng Tường rất ngoan hiền, chưa bao giờ Tường ỷ thế được nuông chiều mà hư hỏng. Ngoài giờ đến lớp Tường về nhà phụ ba mẹ làm việc vặt.
Nhà có hai chị gái đã lập gia đình nên ít có thời gian bên ba mẹ, vợ chồng bà Linh vì thế cũng quấn quýt với con trai hơn. Tường đi đâu thì thôi, chứ ở nhà là trò chuyện với ba mẹ vui vẻ, không khi nào Tường làm ba mẹ buồn. Ngày xảy ra chuyện, bà Linh đang cạo mủ cao su thì nghe điện thoại của bạn gọi tới cho biết Tường bị tai nạn, dù rất lo lắng cho con nhưng bà không thể ngờ được con mình đã chết. Được người nhà chở vào bệnh viện, bà Linh như chết đứng đi khi thấy bác sỹ cứ nhìn con mình lắc đầu buồn bã.
Nhìn gương mặt nhợt nhạt của con, bà biết Tường đã chết lâm sàng. Nhưng bà vẫn thức bên con suốt đêm để cầu nguyện, thầm ước có một phép màu để con trai tỉnh dậy, dù biết hy vọng đó quá đỗi mong manh. Chỉ cần Tường có thể mở mắt ra, gọi bà một câu "mẹ ơi!" như thường ngày, bà sẽ đánh đổi tất cả. Nhưng tấm lòng người mẹ đó bất lực, bà đã chết ngất đi khi thấy Tường trút hơi thở cuối cùng bên mẹ, mọi hy vọng đều dập tắt, trái tim bà vỡ vụn.Từ hôm Tường mất, bà Linh không một giây phút nào chợp mắt, cứ ngồi thẫn thờ trước bàn thờ con trai. Bà kể, trước đó mấy hôm, Tường có xin phép bà đưa Duyên về nhà chơi. Hiểu tình cảm của con nhưng e chuyện yêu đương sẽ phân tán việc học nên bà khuyên Tường: "Con có thể đưa Duyên về chơi như bạn bè, nhưng nên đi cùng người khác". Tường còn chưa kịp thực hiện mong muốn của mình thì đã tức tưởi xa lìa bà và người thân.
Khi chúng tôi đến hỏi thăm nhà của đối tượng Phạm Việt Anh Phương, hàng xóm đã chỉ cho đích xác nhà và mẹ Phương. Tuy nhiên, khi chúng tôi giới thiệu là phóng viên, mẹ Phương đã không nhận mình là mẹ của hung thủ, bà chỉ lắc đầu nói: "Tôi chẳng biết gì hết, chẳng biết ai hết!"(?).